![]() |
| Photo by gilad @ deviantart |
Những ngày còn thả diều trên cánh đồng quê, anh mơ ước lớn
lên mình sẽ là một nhà kinh doanh giỏi. Mùa ổi đến anh vặt trộm quả từ vườn
nhà, đem tẩm ướp muối ớt rồi chia thành túi nhỏ bán cho bạn cùng lớp. Khi hoa
nhãn nở trắng vườn anh mang gậy ra phá, để rồi năm ấy cả làng được mùa to nhưng
cung thừa cầu thiếu, giá rẻ hề hề mà vẫn ế ẩm, để rồi năm sau duy nhất vườn
nhãn nhà anh sai quả, con buôn tràn về thu mua với giá cao gấp mấy năm trước.
Thế rồi anh ôm theo giấc mơ kinh doanh đi suốt những tháng ngày thơ ấu cho đến
khi cầm trên tay hồ sơ đăng ký thi đại học. Bố anh giáng từng nhát roi đau đớn lên
người anh khi biết con trai kiên quyết không theo nghiệp của mình. Mẹ anh vừa lấy
thuốc bôi lên vết lằn đỏ vừa kể bà sẽ thấy tự hào biết bao khi con trai mình đỗ
vào trường mà rất nhiều những người trẻ khác trong làng từng tốt nghiệp. Đêm ấy
anh chậm rãi điền hồ sơ, một giọt nước không hiểu từ đâu rớt xuống làm nhòe đi bốn chữ: Đại học Xây Dựng.
Có lần bài văn nghị luận xã hội của em được cô giáo đọc mẫu
trước lớp. Cô nói rất thích cách em viết về hạnh phúc như thế, giản dị và chân
thật. Cô cũng mong em sẽ tìm được hạnh phúc như vậy trên đường đời. Và thế là
những mơ mộng của em lại được chắp thêm đôi cánh, em gặp mình trong gương – một
cô gái 24 tuổi với vẻ mặt trầm lắng, cô khoác hờ chiếc áo len mỏng màu đỏ mận,
bận chiếc váy bằng vải bố màu trắng ngà và đi dép bệt. Em thấy mình ngồi trong
quán café những buổi chiều mưa, vội vã viết những dòng chữ chạy thoáng qua
trong đầu vào cuốn sổ đã sờn gáy. Em thấy mình ngồi bên máy tính những đêm gió
mùa về, lách tách gõ trong hối hả để kịp nộp bản thảo vào sáng hôm sau. Rồi em
lại giật mình ngơ ngác giữa một đám đông lạ lẫm trong buổi ký tặng sách, em thấy
từng người từng người cố chen lên để được bắt tay tác giả - cô gái khoác chiếc
áo len màu đỏ mận. Chuông reo, em bật dậy, vùi những giấc mơ nhỏ xuống dưới gối,
hôm nay em đi làm thủ tục nhập học một trường thuộc khối Kinh Tế.
Tôi gặp anh đang đốt thuốc trong một quán trà đá. 26 tuổi,
đã tốt nghiệp đại học Xây Dựng và trở thành kỹ sư như bố mẹ anh mong muốn. Trong
những ngày vượt lũ đi công trình ở một huyện miền núi xa xôi, anh vẫn hay tự hỏi
bản thân có mệt mỏi không? Có mệt mỏi không khi cuộc sống của anh cứ lặp đi lặp
lại một cách tẻ nhạt như vậy, ban ngày đi áp mớ kiến thức nhặt nhạnh được trên
giảng đường và công trình vào thực tiễn, chiều tối uể oải đánh rơi mình xuống nệm
rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ? Rồi có đêm mắt nhắm nghiền mà lòng thao thức,
anh vắt tay lên trán suy nghĩ sự đời và giật mình thảng thốt, ai đã đánh cắp giấc
mơ của anh đi mãi?
Tôi va vào em trên con phố đông người qua lại. Mascara lem
nhem quanh mắt, sơ mi trắng, vest đen, váy ngắn và đi giày cao gót. Em ngồi
khóc ngon lành trên vỉa hè, chẳng quan tâm đến những người qua đường đang nhìn
cô cán bộ ngân hàng với ánh mắt ngạc nhiên. Em nói em đã quá mệt mỏi với những
con số vô hồn, em nhớ những ngày nói chuyện không biết chán với những con chữ của
mình. Em kể em đau đầu với những mối quan hệ làm ăn, tất cả mọi thứ không còn
vô tư như trước, đôi lúc em không còn phân biệt được đâu là giúp đỡ cùng có lợi,
đâu là lợi dụng lẫn nhau. Em bảo con người em giờ đây nồng nặc mùi phù phiếm,
em làm việc như một cái máy, cố gắng hoàn thành chỉ tiêu chỉ để không bị hất cẳng
khỏi nơi làm việc. Để rồi một chiều mở cuốn sổ cũ ra, đọc được những dòng ngày ấy
em đã viết, hạnh phúc đơn giản là được làm những gì mình thích, hạnh phúc cũng
có khi là được đồng hành trọn vẹn bên giấc mơ của mình. Thế rồi em tự hỏi, những
giấc mơ của em đã đi đâu mất?
![]() |
| photo by pitzeria @ deviantart |
Hãy đổ lỗi cho nỗi sợ hãi của con người đã đánh cắp giấc mơ
của họ. Anh không dám vượt qua sự tức giận của bố, anh không dám vùi dập niềm
hy vọng của mẹ, anh không dám đi ngược lại số đông sự lựa chọn trong làng. Thực
ra là vì anh sợ. Anh sợ lỡ như anh đi theo giấc mơ của mình và thất bại, anh sẽ
trở về trong sự khinh bỉ của làng xóm, anh sẽ thấy hy vọng và niềm tin của người
thân cứ vỡ ra thành từng mảnh. Anh sợ cái sự sĩ diện và mớ trách nhiệm quấn
quanh mình.
Hãy đổ lỗi cho sự phù phiếm đã cuốn giấc mơ của họ đi. Em
không dám đi theo nghiệp viết vì em sợ mình có năng khiếu nhưng chưa đủ khả
năng để nuôi sống bản thân và gia đình bằng ngòi bút. Em lại sợ mình sống không
đủ thực tế, em sợ tất cả chỉ là mộng tưởng hão huyền, ngày nào đó em phải tỉnh
giấc và tất cả sẽ tan biến hết. Em không dám đánh cược, thế là em cố gắng thi
vào một ngành mà em cho rằng nó thật hot, thật dễ kiếm tiền.
Hóa ra những ước mơ đã được nuôi dưỡng để rồi chết đi như thế.
Ai bảo cái giá của nó đắt tới mức không phải ai cũng sẵn sàng đánh đổi. Ai bảo
con người chẳng có cỗ máy thời gian của Doreamon để đến xem bản thân mình ở
tương lai thế nào, thế nên không phải ai cũng dám bước ra khỏi vòng tròn an
toàn, không phải ai cũng dám bỏ những lối mòn để tìm kiếm những con đường riêng
của mình.
Thế là tôi khóc. Tôi không biết chính bản thân mình đã cất
những ước mơ ngày trước kỹ tới nỗi không thể nào tìm lại được nữa.



